NIỆM PHẬT SÁM PHÁP
Thích Thiền Tâm
QUYỂN THƯỢNG – PHẨM THỨ TƯ
NIỆM PHẬT PHẢI PHÁT NGUYỆN VÃNG SANH CỰC LẠC
Yếu chỉ của pháp môn niệm Phật là Tín, Nguyện, Hạnh, muốn vào cửa pháp nầy, trước tiên hành giả phải tin cõi Cực-Lạc là có thật, và đức A-Di-Ðà luôn luôn hộ niệm, sẳn sàng tiếp dẫn chúng sanh nào xưng niệm danh hiệu của Ngài. Sau khi đã có lòng tin, thì hành giả phải phát tâm chân thiết cầu thoát ly khỏi Ta bà đầy khổ lụy và chướng duyên, mà mong muốn sanh về miền Cực-Lạc an vui, sự thanh tịnh trang nghiêm vô lượng để tiến tu, hoàn thành mục đích tự độ và độ tha. Ðó là Nguyện. Và sau khi đã phát nguyện như thế, lại cần phải thiết thực xưng niệm danh hiệu Nam mô A-Di-Ðà Phật để được tiếp dẫn. Ðây gọi là Hạnh.
Ngẫu ích đại sư dạy rằng :
Ðược vãng sanh hay chăng, toàn bộ do Tín Nguyện có hay không – Phẩm vị thấp hay cao, đều bởi hành trì sâu hoặc cạn.
Nếu không Tín Nguyện, thì dù trì niệm câu hồng danh cho đến gió thổi không vào, mưa sa chẳng lọt vững chắc như tường đồng vách sắt, cũng không được vãng sanh .
Nếu tín nguyện bền chắc, thì khi lâm chung chỉ xưng danh hiệu mười niệm hay một niệm cũng được vãng sanh. Trái lại, việc hành trì tuy vững như vách sắt tường đồng mà tín nguyện yếu kém, thì kết quả chỉ hưởng được phước báo nhơn thiên mà thôi.
Như vậy, sự phát nguyện thật vô cùng cần thiết và quan trọng. Cho nên đức Bổn-Sư cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong kinh A-Di-Ðà : Đọc tiếp »